Tải Ebook Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn - Vượng Tài Thị Chích Miêu Tới chương 77 Epub, Prc/Mobi, Pdf. Ebook Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn - Vượng Tài Thị Chích Miêu - Tới chương 77 Ngôn Tình, Nữ cường, Xuyên Không, Xuyên Nhanh. Tải Đọc truyện Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn Chương 152 của tác giả: Vượng Tài Thị Chích Miêu - Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Huyền Huyễn, Xuyên Không, Nữ Cường, Cổ Đại. Đọc truyện Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn Chương 152 của tác Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn. ≫ Mục lục. Previous Next Chương 24: Đại gia, ta là chạy đường (24) Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn. Previous Next. Nội dung trên BACHNGOCSACH.COM (BNS) được mọi người trong cộng đồng đóng góp. Ban Quản Trị BNS Tổng đề cử Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn. Đã có 5 người đánh giá / Tổng đề cử. 4.00. Giới thiệu. Mục Lục. Nghe Audio Kiếm Điểm. Thể loại: Cổ Đại, Dị Giới, Đô Thị, Giá Không, Hiện Đại, Huyền Huyễn, Ngôn Tình, Nữ Cường, Xuyên Nhanh. Mỗi thế Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn Được 9.80/10 từ 5 phiếu bầu. Thể loại: Cổ Đại, Dị Giới, Đô Thị, Giá Không, Hiện Đại, Huyền Huyễn, Ngôn Tình, Nữ Cường, Xuyên Nhanh. Mỗi thế giới ngoài nam nữ chính ra còn cần các nhân vật phản diện để làm nền Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn - (Chương 1) - Tác giả Vượng Tài Thị Chích Miêu Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN. oKMY. Dịch giả Lạc Đinh ĐangSau khi đính hôn, tiểu cô nương tính tình dịu hiền Ngũ Nương bắt đầu nghiêm túc chuẩn bị gả đi. Mỗi ngày ngoại trừ giúp mẫu thân mình chăm lo việc đồng áng thì đều ngồi nhà may đồ cưới. Từ trí nhớ của Trương Ngũ Nương, Tiền Thiển biết nàng rất chờ mong hôn sự với Tôn gia. Thiếu nữ nào chẳng mơ mộng, thêm nữa điều kiện Tôn gia không tồi, đứa cháu trai lại cao lớn khỏe mạnh, đặt trong thôn xem như một thiếu niên tuấn mỹ khó thấy. Nếu không phải Ngũ Nương là nữ nhi của thư nhân, cộng thêm tính tình tốt, thì mối hôn sự này nhất định sẽ không rơi trên đầu nàng. Đáng tiếc, cuộc sống hạnh phúc của Ngũ Nương không được lâu. Vừa đính hôn một năm, phụ thân thư sinh của Trương Ngũ Nương bệnh không dậy nổi, kéo dài hai tháng rồi mất, để cô nhi quả mẫu ở lại. Thoáng một cái, lời đồn Trương thị khắc thân càng vang xa. Lúc đầu Tôn gia cảm thấy làm thông gia với người có học rất hãnh diện, kết quả là không đợi thành thân, Trương thư sinh đã chết trước, lại thêm Trương thị có tiếng khắc thân, với hôn sự này Tôn gia muốn bao nhiêu ghét bỏ liền có bấy nhiêu. Cãi lộn hồi lâu, cuối cùng lui hôn. Đáng thương cho tiểu cô nương Trương Ngũ Nương, đầu tiên là phụ thân qua đời, tâm trạng chưa khôi phục đã bị lui hôn. Trương Ngũ Nương dù hiểu chuyện cũng chỉ là một bé gái mười ba tuổi, nhất thời nghĩ quẩn liền treo cổ tự tử. Sau đó Tiền Thiển đến. "Gia đình này thật đáng thương." Tiền Thiển cảm thán. "Đúng rồi 7788, sau khi Trương Ngũ Nương chết thì mẹ cô ấy thế nào?" "Đợi tôi tra chút." 7788 xem lại sách "Trương Ngũ Nương thắt cổ, người trong thôn nói Trương thị khắc chết một nhà, nhất định là yêu ma nhập vào, dùng hình đánh chết." "A! Nói như thế Trương Ngũ Nương còn gián tiếp hại mẹ cô ấy." Lập tức Tiền Thiển trợn tròn mắt. "Dù sao cô cũng thay cô ấy sống cả một đời, cô tính một chút xem có nên hiếu kính tốt Trương thị không, coi như Cục Quản Lý chúng ta bồi thường cho thân thể con gái bà ấy bị chiếm." "Có đạo lý. Này, không đúng. Mày lừa tao 7788, tao không phải tới làm người qua đường sao? Làm gì có người qua đường nào là nữ! Trương Ngũ Nương dù đáng thương cũng không phải đàn ông, không thể làm người qua đường được." Tiền Thiển đột nhiên nhận ra. "Cái đó... không còn cách nào. Xung quanh kinh thành chỉ có cô bé này, tuy Giang Nam cũng có một túc thể nam phù hợp nhưng núi cao, nước xa, cô muốn tới cũng phải mất nửa năm. Chẳng may giữa đường cô bị cường đạo giết chết, lúc đó hai ta có thể đi nhận phạt được rồi. Đến cũng đã đến rồi, biện pháp thì tự cô phải tự nghĩ chứ." 7788 buông tay. Đ*! Hố người! 7788 quả nhiên không đáng tin cậy! "Lời cô thầm mắng tôi, tôi có thể nghe thấy. Hai ta đã buộc định." 7788 khinh bỉ Tiền Thiển. ⊙o⊙ Thế mà có công năng lớn như vậy! Được thôi, tao không mắng mày, ai bảo mày là đồng bọn nhỏ của tao. "Tiền Thiển, cô nên rời giường làm việc đi. Hiện giờ Trương thị đang bị đả kích từ cái chết của chồng, việc nhà gần đây đều do một tay Trương Ngũ Nương lo toan. Cô tranh thủ dậy làm cơm sáng, thuận tiện nghĩ cách mau chóng đến kinh thành. Giờ cách thời điểm nam nữ chính gặp mặt còn một năm, trong vòng một năm cô nhất định phải đến Trạng Nguyên Lâu làm nhân vật qua đường." 7788 không yên lòng dặn dò. Tiền Thiển nhìn thoáng qua cửa sổ, quả thực sắc trời có chút trắng xám. Vì vậy Tiền Thiển đành mang vẻ mặt xui xẻo đứng lên nhận lệnh, dựa theo trí nhớ mặc quần áo và chải tóc theo cách của Trương Ngũ Nương. Cuối thu, trời có chút lạnh, Tiền Thiển quyết định đi đun ít nước nóng rửa mặt. Lần theo ký ức đến phòng bếp, nhìn bếp lò được đắp từ bùn đất, Tiền Thiển không thể không thừa nhận, mình là một người vô dụng. Hơn ba mươi năm cuộc đời, một cái bát Tiền Thiển cũng chưa rửa qua. Giờ muốn cô dùng loại bếp thô sơ để nấu nước, quả thực độ khó quá cao. "7788, tao... tao không biết nhóm lửa." Tiền Thiển có phần chột dạ báo cáo với Hệ Thống nhà mình. "Ầy! Tôi không có tay, không thể tới giúp. Lại nói, tôi cũng không biết, cô nghĩ cách đi." Vẻ mặt 7788 bất đắc dĩ. "Chẳng qua chuyện này lại nhắc tôi, mỗi lần cô đến thế giới khác hãy cố gắng học thêm chút kiến thức và kĩ năng, nhỡ có chuyện gì cũng không rơi vào thế bị động." "Vâng. Đại gia ngài nói rất đúng!" Tiền Thiển nghiêm túc nghe lời dạy bảo. "Nhưng vấn đề hiện tại là làm sao nhóm lửa." "Làm sao giờ? Cô tìm xem ký ức Trương Ngũ Nương rồi học theo xem. Nếu không tôi cũng chẳng còn cách nào." Vậy là Tiền Thiển tìm nửa ngày trong phòng bếp, tìm được thứ giống như đá lửa trong trí nhớ, rồi túm một nắm rơm, chuẩn bị nhóm lửa. Nhìn Trương Ngũ Nương làm việc này rất dễ dàng, thật sự làm mới biết không đơn giản. Tiền Thiển cắm cúi nửa ngày cũng không nhóm được lửa. Lúc này phía sau cô truyền đến tiếng nói "Ngũ Nương, con làm gì vậy?" Tiền Thiển giật nảy mình, quay đầu thấy Trương thị mặt mày tiều tụy đứng sau lưng cô. "Mẹ, con muốn đun chút nước nóng rửa mặt, nhưng không nhóm được lửa." Tiền Thiển có chút chột dạ xoa xoa hòn đá lửa trong tay. "Đứa nhỏ này, sao lại ngồi giữa nhà châm lửa chứ, cách bếp xa như vậy, cầm đến nơi chẳng phải cháy tay sao." Trương thị vừa cần đá lửa bước đến cạnh bếp, vừa càm ràm "Lại nói, rửa mặt sao phải đun nước nóng. Sắp đến mùa đông rồi, phải tiết kiệm củi một chút. Không phải mẹ đã nhắc con từ sớm sao... Ai da." Trương thị vốn định dạy bảo nữ nhi yếu ớt không được lãng phí, quay đầu thấy Tiền Thiển đứng giữa gian nhà, dường như có phần luống cuống túm góc áo. Nhớ đến nữ nhi vừa mất phụ thân, hôm qua còn bị lui hôn, thở dài im lặng không nói, tay chân nhanh nhẹn bắt đầu châm lửa đun nước. Tiền Thiển không chớp mắt nhìn chằm chằm động tác của bà. Không lâu sau, một chậu nước rửa mắt bốc hơi nóng đặt trước mặt Tiền Thiển. Tiền Thiển nghĩ thầm, người mẹ này vẫn rất thương con, sau này phải báo hiếu bà thật tốt. Cuộc sống thôn nữ của Tiền Thiển bắt đầu từ một chậu nước nóng, Trương thị thấy dáng vẻ tay chân vụng về của con gái, còn tưởng cô bị việc từ hôn đả kích quá mức nên không quan tâm tới việc gì, càng thêm đau lòng. Mà Tiền Thiển trải qua việc buổi sáng và việc đồng đả kích, đã có tư thế vò mẻ không sợ sứt. Không quan tâm, cô nghĩ, dù sao cuối cùng bà đây cũng phải làm tiểu nhị qua đường, tinh thông việc nhà nông cũng không giúp ích nhiều. Ăn xong nửa cái bánh bột ngô cộng với chút nước canh làm bữa trưa, Tiền Thiển lấy cớ ra ngoài dạo một vòng. Lúc đầu Trương thị không muốn cho cô ra ngoài, sợ cô không chịu được lời đàm tiếu của người ngoài. Trong thôn nhỏ này, một cô nương bị lui hôn cũng giống như bị vứt bỏ, vốn không còn thanh danh. Nhưng Tiền Thiển khăng khăng muốn ra ngoài, Trương thị cũng không cố sức ngăn cản, chỉ là dùng ánh mắt sầu lo nhìn cô. "7788, đây là chuyện gì? Sao mẹ tao lại đồng ý dễ dàng như vậy?" "Có lẽ nghĩ cô bị kích động nên phát điên, muốn ra ngoài nghe mắng." 7788 có chút cười trên nỗi đau người khác. "Nói nhảm! Tao không ra ngoài thì làm sao có cớ đi kinh thành!" Thể loại Cổ Đại, Dị Giới, Đô Thị, Giá Không, Hiện Đại, Huyền Huyễn, Ngôn Tình, Nữ Cường, Xuyên Nhanh Mỗi thế giới ngoài nam nữ chính ra còn cần các nhân vật phản diện để làm nền, hỗ trợ và giúp đỡ các nhân vật chính ra hết nổi bật. Tiền Thiển vốn nghĩ rằng những nhân vật pháo hôi như vậy cũng khá quan trọng trong cốt truyện, ai ngờ gặp được Cục Quản lý Thế giới, cô mới biết còn một loại nhân vật còn pháo hôi hơn cả pháo hôi - người qua đường... Chỉ là một nhân vật quần chúng để xúc tiến tình cảm của nam nữ chủ thôi, cô cho rằng rất dễ hoàn thành, sau đó mỹ mãn thu hoạch tích phân, làm giàu, làm giàu aaa... Thế mà lại xảy ra đủ thứ tình huống không ngờ được. "Nam chính à, ngài đi chết đi được không? Tôi chỉ là diễn viên quần chúng." P/s - Tác giả đã khẳng định là 1v1. - Tác giả và nhân vật chính trưởng thành qua từng thế giới, tuy là bút mới nhưng được nhiều độc giả đánh giá cao. Tiền Xuyến Tử xưa nay không hề biết rằng hệ thống này đã trở nên phổ biến, ngủ một giấc là có thể gặp được, bản thân là một kẻ chẳng có chút khí chất nào cũng có thể trói buộc được, thậm chí còn như thể bị cưỡng chế. "Chẳng lẽ... mình đã chết? Ngủ rồi bất ngờ chết?" Tiền Xuyến Tử không khỏi nghi ngờ. "Chết chết cái Đ*! Chết thì làm việc thế nào được! Ông đây vất vả lắm mới tìm được một đối tác phù hợp với yêu cầu." Hệ Thống nào đó tức đến hộc máu. Tiền Xuyến Tử rất khó hiểu. Loại người qua đường Giáp như mình thế quái nào lại được con hàng trí tuệ này nhìn trúng? Cô rất bình thường, thật sự rất bình thường, ngay cả tên cũng là người qua đường Giáp. Đánh giá từ 25 lượt Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn - Vượng Tài Thị Chích MiêuGiới thiệu truyện ngôn tình cuốn hút nàyTiền Xuyến Tử xưa nay không hề biết rằng hệ thống này đã trở nên phổ biến, ngủ một giấc là có thể gặp được, bản thân là một kẻ chẳng có chút khí chất nào cũng có thể trói buộc được, thậm chí còn như thể bị cưỡng chế."Chẳng lẽ... mình đã chết? Ngủ rồi bất ngờ chết?" Tiền Xuyến Tử không khỏi nghi ngờ."Chết chết cái Đ*! Chết thì làm việc thế nào được! Ông đây vất vả lắm mới tìm được một đối tác phù hợp với yêu cầu." Hệ Thống nào đó tức đến hộc Xuyến Tử rất khó hiểu. Loại người qua đường Giáp như mình thế quái nào lại được con hàng trí tuệ này nhìn trúng? Cô rất bình thường, thật sự rất bình thường, ngay cả tên cũng là người qua đường Xuyến Tử tên là Tiền Thiển. Nghe nói khi sinh ra Ngũ Hành khuyết Thủy, ba Tiền lười nên trực tiếp đảo họ rồi đặt cạnh xem như tên, vậy nên cô tên Tiền Thiển. Nghe rất giống "Nợ Tiền" hoặc "Tiền Tiền"! Bởi vì cái tên hố cha này mà cả những người quen biết hay không không quen biết, thoạt tiên khi nghe thấy tên cô đều có một phản ứng là "Nhà cậu thật yêu tiền!"Bởi vậy, từ nhỏ đến lớn biệt hiệu của cô vô cùng thống nhất, luôn là "Tiền Xuyến Tử*". Cô nghi ngờ người xung quanh có phải đã lén lút nhất trí tên này hay không.*Tiền Xuyến Tử Dây xâu tiền ví những người coi trọng đồng tiền.Ngoại trừ gia đình êm ấm, ba mẹ ân ái, cuộc sống suôn sẻ, việc học và công việc dễ dàng thuận lợi, đời sống khá giả... Được rồi, so với khá giả thì tốt hơn chút. Dù sao cũng phải nói Tiền Xuyến Tử hoàn toàn không bất mãn gì với cuộc sống, ngoại trừ... cô là một phụ nữ ba mươi tuổi có hơn. Dịch Lạc Đinh ĐangĐúng như Tiền Thiển nghĩ, chờ tiểu nha hoàn mắng xong, vị nữ tử giả nam trang sau nàng ta mới từ tốn mở miệng "Được rồi Tiểu Điệp! Đừng so đo quá!"Tiểu nha hoàn nghe chủ tử nàng ta nói, lập tức trợn mắt nhìn Tiền Thiển "Coi như ngươi may mắn, công tử nhà ta không tính toán với ngươi, còn không cảm ơn công tử nhà ta rồi cút!"Tam quan Tiền Thiển trong nháy mắt bị đổi mới một lần, cái gì mà "Đừng so đo quá"?! Cô là người bị mắng mới không so đo chứ! Cô đang đi trên đường, đột nhiên bị mắng một trận, sao giờ lại thành đối phương có mắt không tính toán, cô phải mang ơn người ta?!!Trong lòng Tiền Thiển không vui, lại cảm thấy so đo cùng loại người này thực sự hạ thấp giá trị. Càng quan trọng hơn là ở đây là xã hội phân chia giai cấp rõ ràng, cô không muốn gây chuyện. Vậy nên Tiền Thiển không lên tiếng, bực mình xê người sang bên thực tế, đường rộng như vậy, nói Tiền Thiển cản đường thật ra là có ý muốn gây chuyện. Nếu không phải tiểu nha đầu kia cáo mượn oai hùm muốn ỷ vào chủ tử để ra oai, thì chính là vị tiểu thư xinh đẹp phía kia cố tình sĩ diện, muốn mượn người thể hiện. Dù là loại nào thì Tiền Thiển cũng không muốn để ý tới nàng ta. Đoán chừng là con cái nhà giàu mới nổi đi, Tiền Thiển lặng lẽ thấy ý nghĩ của Tiền Thiển, 7788 trong nháy mắt lấy lại sự tồn tại "Không phải đâu Tiền Xuyến Tử. Chúc mừng cô đi đường gặp nữ chính.""? Nữ chính không phải là quý nữ hả? Dù là con thứ nhưng cũng coi như tiểu thư thế gia, cử chỉ giáo dưỡng sao lại kỳ quái như vậy!!! Mày có nhận lầm không?" Tiền Thiển nghi ngờ."Không nhận sai đâu. Cô đừng quên, nữ chính là người xuyên không đến, trước kia gia đình cô ấy chỉ là gia đình bình thường nhỏ bé, chính là giai tầng bình dân. Đột nhiên biến thành tiểu thư thế gia, có lẽ cô ấy chưa thích ứng kịp." 7788 buông tay. Nó cũng không biết vì sao nữ chính lại có cử chỉ như nhà giàu mới nổi."Ha ha... Thì ra là nữ chính... Vậy tao trốn xa một chút tránh cho không may." Tiền Thiển vừa nói với 7788 vừa cách xa nữ chính."Hừ! Coi như ngươi thức thời. Cũng may công tử chúng ta hào phóng tha cho ngươi." Tiểu nha hoàn hừ một cái. Bạn học Tiền Thiển nghe được thực sự đen mặt lại."Chuyện gì đây?" Một thanh âm ôn nhuận vang lên. Tiền Thiển thuận theo thanh âm nhìn sang, chỉ thấy một soái ca mặc cẩm bào trắng đứng sau lưng nữ chính, mặt mày nhu hòa, diện mạo sáng Thiển ⊙o⊙!!! Sao nhiều soái ca dễ nhìn vậy."Thế tử Quảng Bình Vương, một trong những nam phụ." 7788 nhanh chóng giải thích cho đồng bọn."Không có gì đâu." Nữ chính quay người, cười thẹn thùng với vị soái ca áo trắng kia "Một tên ăn mày nhỏ cản đường, không phải chuyện to tát gì, ta bảo Tiểu Điệp đừng so đo quá."Tiền Thiển ⊙o⊙!! Nữ chính đại nhân cô đổi trắng thay đen như vậy có được không đó? Dù tôi là diễn viên quần chúng nhưng tôi cũng là nhân vật rất quan trọng đó, không có tôi sao cô có thể gặp nam chính được!!! Mà nữ chính cô đang giả nam trang đó! Nam nhân! Cô cười đến vẻ mặt nhộn nhạo là thế méo nào?!Nhưng mà trừ 7788, không ai có thể thấy nội tâm gào thét của Tiền Thiển. Chỉ thấy soái ca áo trắng nhìn nữ chính, cười đến ôn nhu "Quả nhiên tấm lòng Bạch công tử rộng mở bao la, lương thiện hòa ái, tại hạ hổ thẹn."Nghe vậy, Bạch Lưu Sương cười càng thêm quyến rũ, mắt nhìn thế tử Quảng Bình Vương, ánh sáng trong mắt dập dờn "Thế tử quá khen, sao ta nhận nổi lời tán thưởng như thế của thế tử."Bốn mắt chạm nhau, vào mắt Tiền Thiển đó là gian tình bắn ra bốn phía, à không, kích tình bắn ra bốn phía. Một tay nữ chính còn khoác lên cánh tay nam phụ, cảnh tượng này nhìn sao cũng thấy kỳ quái! Đây là liếc mắt đưa tình trong truyền thuyết hả?!Chẳng lẽ, trong lòng Tiền Thiển suy nghĩ, chẳng lẽ nam chính chưa ra sân đã thua? Xem bộ dạng nữ chính và thế tử Quảng Bình Vương rõ ràng là có vài phần tình chàng ý thiếp...Còn nữa, trong lòng Tiền Thiển oán thầm, chẳng lẽ nam phụ là não tàn hả? Cái gì mà "Tấm lòng rộng mở bao la, lương thiện hòa ái", đây rốt cuộc là cái gì vậy, chưa thấy qua cách khen người nào không đáng tin như vậy. Vậy mà với những từ này, nữ chính còn có thể cười quyến rũ, thật sự là quá... đó đó!Bên này thế tử Quảng Bình Vương và Bạch Lưu Sương mắt đi mày lại, nhưng Tiền Thiển không nhìn tiếp, đến cửa sau Trạng Nguyên Lâu chờ Đổng Tam quan trọng hơn. Tiền Thiển lắc đầu, quay người đi, không biết rằng một màn này cũng rơi vào trong mắt người trong ngõ nhỏ tại một cánh cửa hé mở, Yến Hành đứng trong tối thần sắc không rõ. Tay chân Hoàng hậu rời khỏi phủ Lục hoàng tử, Yến Hành không công khai vạch mặt với bà ta, đành phải âm thầm xử lý. Vì né mũi nhọn, Yến Hành sai người đặt mua một tòa nhà trong ngõ nhỏ cách đường Chu Tước không xa, khoảng thời gian này chuyển qua làm việc ở nay vừa mở cửa, Yến Hành đã thấy có người quen lượn vòng trong ngõ. Nha đầu trong miếu sơn thần thế mà cũng có bản lĩnh chạy tới đây, đây cũng không phải nơi cô nên tư cẩn thận khiến Yến Hành không nóng lòng đi ra ngoài mà là đứng trong cửa quan sát Tiền Thiển trong chốc lát, phát hiện cô giống như đang đợi người, phạm phi đi loạn không quá hai mươi trượng quanh Trạng Nguyên Lâu. Yến Hành yên tâm, đang muốn cất bước ra ngoài thì thấy cảnh tiểu nha đầu xung đột với người nha hoàn Bạch Lưu Sương mắng Tiền Thiển là chó, Yến Hành có chút không vui. Đây chính là tiểu nha đầu hắn cho ăn, dù là chó cũng là chó của Lục hoàng tử hắn, sao có thể cho người ngoài lớn tiếng quát mắng, muốn mắng cũng là hắn tự mình đến mắng. Kia rõ ràng là tiểu nha hoàn chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng mà thôi! Hắn không khỏi có phần hờn dỗi, dẫn đến nhìn Bạch Lưu Sương cũng là mười phần không vừa nay Yến Hành luôn khôn khéo cơ trí, làm người quả quyết tỉnh táo, rất ít khi có tính trẻ con. Vì là nhi tử độc nhất của Tĩnh Quý phi đương triều, từ nhỏ Yến Hành đã phải tiếp nhận giáo dưỡng và huấn luyện khắc nghiệt, văn võ song toàn, đương nhiên ngôn hành cử chỉ cũng là bản mẫu của công tử thế gia. Vì làm người quá hoàn hảo nên mới khiến Hoàng hậu kiêng công tử như ngọc này sống rất nhàm chán, Yến Hành gần như không có tuổi thơ. Từ khi có ký ức, không ngừng có người quản chế hành động của hắn. Dường như hắn cũng không yêu thích cái gì. Mẫu phi cho hắn biết, là hoàng tử, hắn không được có tình, có tình là có nhược điểm, không thể! Trên vai hắn gánh vác kỳ vọng của cả gia tộc mẫu phi, hắn nhất định phải là một hoàng tử hoàn với nguyên nhân đó, trong nguyên tác, khi Yến Hành thấy thiếu nữ Bạch Lưu Sương xuyên qua nói chuyện và hành động không giống bình thường, cứ thế, tính mạng của hắn tựa hồ từ khi gặp Bạch Lưu Sương mới bắt đầu sống bây giờ, Yến Hành vẫn là Lục hoàng tử tỉnh táo tự kiềm chế. Hắn đứng trong cửa, xem Tiền Thiển và Bạch Lưu Sương, không có ý muốn lo chuyện bao đồng. Chỉ là khi thấy Tiền Thiển rời khỏi, hắn có chút không lòng Yến Hành biết rõ, tiểu thôn cô Tiền Thiển không thể trêu vào Bạch Lưu Sương. Dù lý trí biết rõ nhưng về tình cảm, hắn cảm thấy sắt không thể thành thép, hận không thể để Tiền Thiển cắn Bạch Lưu Sương một cái, hoặc cào hai vì chút giao đình đưa đồ ăn cho nha đầu kia, nội tâm nam chính Yến Hành rõ ràng đi lệch, coi Tiền Thiển là động vật nhỏ nhà mình, mà chủ tớ Bạch Lưu Sương thì trở thành người không biết sống chết dám bắt nạt tài sản riêng của Lục hoàng tử. Hắn không khỏi nhìn Bạch Lưu Sương không vừa mắt, dẫn đến cảm thấy thế tử Quảng Bình Vương bên cạnh Bạch Lưu Sương càng không vừa mắt, chính là dáng vẻ vụng về!

mỗi lần đều là tôi nằm không cũng trúng đạn