Chương 1. Ngủ với đàn ông đó là điều mà bất kì cô gái nào sớm hay muộn cũng đều phải trải qua…tôi cũng vậy không ngoại lệ ,chỉ có điều người mà tôi có quan hệ nam nữ lại là một kẻ bội bạc và mất dậy nhất trên đời…. -Mày lừa tao đúng không. -Em k lừa anh
Nó ám ảnh khiến người ta không an lòng chợp mắt được. Hình ảnh cô Thuận chập chờn. Tôi bừng mắt, hoảng hồn khi thấy cô ngồi thu lu ở góc giường, hai bàn tay nắm lại đấm vào đầu mình bồm bộp: - Ngủ đi chứ. Sao mày không chịu ngủ? Quên đi mà sống chứ.
Cô gái đi đẻ gặp ngay bác sĩ sản khoa từng là bạn cấp 3, phải năn nỉ: "Mày đỡ cho tao đi" Xã hội. hai anh em ruột rủ nhau ra ''nhà cống'' ăn, Thanh niên vác súng đi cướp bị phụ nữ cầm chổi đuổi đánh.
Đi xong chuyến này về con sẽ viết sách bán, nhà mình sẽ lên đời từ đây. Con sẽ làm cho bố mẹ nở mày nở mặt. - Bố mẹ chỉ mong con vác được cái xác về là tốt rồi, chứ học dốt như mày mà viết sách thì ra đường chúng nó ném sách vào mặt bố mẹ mày, lúc đó
Ban ngày, vợ đi làm, đến tận tối mịt mới về, hai cha con vần vũ với nhau cả ngày. Có lẽ áp lực nợ nần, cộng thêm tính trăng hoa đã khiến anh không thể kiềm chế được. Hôm vừa rồi, khi Huy đang khệ nệ bưng tô mỳ lên ăn trưa, vấp phải đồ đạc lỉnh kỉnh trên sàn
Thầy hiệu trưởng đến. Tụi mày xếp hàng vào thứ HIGHHHHH. Thầy hiệu trưởng đến. Thầy hiệu trưởng đến đây. Thầy hiệu trưởng đến đây. Dậy tụi may học những ngày còn lại. MC ILL. Anh biết chúng mày quá là lười, khá buồn cười chúng mày vẫn còn hít thở. Nhưng mà
Owgc. Tưởng mày chết luôn rồi ~~~~~~ Mở mắt ra, tôi trông thấy cái nóc trần thạch cao trắng xóa, trên đấy còn dính mấy mảng mạng nhện nhỏ nữa. Không phải là mới vệ sinh trường học sao? Chắc chắn là cẩu thả rồi, trần nhà còn bẩn nguyên. Ơ nhưng mà sao tự nhiên tôi lại đi để ý mấy cái nhảm nhí đó vậy? Hình như việc bây giờ tôi nên quan tâm là mình đang làm gì, ở đâu mới đúng chứ. Thay đổi tầm nhìn, tôi thấy một khuôn mặt vô cùng quen thuộc đang nhìn tôi. Là anh Tí, anh ấy đẹp trai quá đi mất, còn nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng dịu dàng nữa. Ánh mắt lúc này của anh ấy thực sự tôi chưa bao giờ thấy cả. Có phải là tôi đang mơ không? Tôi khẽ nhíu mày nghi hoặc, đưa tay dụi dụi hai con mắt sau đó lại nhìn kỹ lần nữa. Rõ ràng là anh Tí đang ngồi trước mặt tôi, rõ ràng là ánh mắt dịu dàng ấy, rõ ràng là rất đẹp trai. Nhưng sao cảm giác cứ ảo ảo thế nào ấy. Rõ ràng là trên đời này chẳng có thứ gì là rõ ràng. Thôi, cứ coi như là đang mơ đi. Tôi vẫn muốn tiếp tục mơ giấc mơ tuyệt vời này, không tỉnh dậy nữa cũng được. "Tưởng mày chết luôn rồi chứ?" Rồi, nghe được cái giọng này thì tôi đã xác định được đây không phải là mơ. Đây là thật, chắc chắn là thật. Ánh mắt hiếm hoi lúc nãy của anh Tí nhanh chóng biến mất, thay vào đó là ánh mắt khinh khỉnh với khuôn mặt chảnh chọe như mọi ngày cùng giọng nói đáng ghét kia. Tôi cựa người, mệt mỏi cất lời "Em đang ở đâu đây?" "Nhà xác!" Tôi khẽ nhíu mày, có điên mới tin lời anh ấy. Chưa chết mà cho tôi vào nhà xác làm gì? Cái gã này, mở miệng ra toàn mùi chết chóc, dịu dàng với tôi một chút thì chết à? Đấy, vừa nói xong lại bị nhiễm mùi chết chóc của anh ấy rồi. Đúng là chỉ giỏi làm tôi bị lây nhiễm mấy thứ xấu xa thôi. Tôi ngơ ngác nhìn xung quanh, đây rõ ràng là phòng y tế mà dám bảo là nhà xác. Định gạt tôi à? Đâu có dễ vậy, lùn chứ không có ngu. Ánh mắt tôi dừng lại ở đám lố nhố đang nhỏm lên nhỏm xuống đằng sau lưng anh Tí. Lúc nãy hình như đâu có thấy. Hay là người anh Tí tỏa sáng tới nỗi làm cho đám kia bị lu mờ trở thành không khí luôn rồi nên tôi không thấy? "Bọn mày định diễn tập đi quảng cáo cho Điện Máy Xanh à? Lượn chỗ khác mà diễn, tao không mua tivi tủ lạnh gì đâu nhá!" Tôi vừa nói xong, cả đám bọn nó lập tức nhào tới sát gần tôi léo nhéo "Hu hu, lùn đại ca mày tỉnh rồi à? Làm bọn tao sợ chết được." "Mày đừng có bỏ bọn tao mà đi nha!" "Ôi, lùn đại ca tỉnh lại rồi. Hu hu hu!" Giời ơi, cái đám thần kinh này, tôi đã chết đâu mà bọn nó khóc lóc như đưa đám vậy. Muốn trù tôi chết sớm có phải không? Đúng là lũ bạn khốn nạn mà. Tôi trừng mắt hăm dọa "Tao đã chết đâu mà khóc. Tỉnh táo lại dùm cái đi. Có cần tao đấm cho mỗi đứa một phát cho tỉnh ra không?" Bọn nó nghe tôi nói vậy thì im thin thít. Mẹ ơi, cái thằng Hô với thằng Sún. Đứa thiếu răng đứa thừa răng mà cứ nhấp nha nhấp nhổm hai bộ răng "siêu vĩ đại" ấy trước mặt tôi. Lại còn được cái thằng Bống nữa. Nước mắt nước mũi cứ thò lò ra phát ớn. Tôi ước bây giờ có cái túi thật to, nhét cả đám bọn nó vô đó rồi đá một phát cho bay đi xa thật xa. Sang Châu Phi chơi với thú cho có bầy. Dĩ nhiên là bọn nó thôi, chừa anh Tí đẹp trai của tôi lại.
Một câu chuyện tình yêu của một cặp thanh mai trúc mã. Liệu rằng sau tất cả họ có thể đến được với nhau? Mời các bạn đón đọc và theo dõi truyện nhé. Trên đời này có nhiều điều thật lạ, lạ lắm... Rõ ràng sinh ra tôi với thân phận là một đứa con gái, chẳng hiểu sao lại toàn bị hiểu nhầm là con trai. Thậm chí, có lần một chú ở xa về vô nhà tôi chơi, chú ấy nhìn thấy tôi liền hỏi bố tôi rằng "Nhà anh đẻ được thằng cu này lúc nào thế?" Tôi năm nay đã học lớp hai rồi, cũng biết suy nghĩ chứ bộ, cho nên cũng cảm thấy hơi ức chế một chút. Nhưng cũng không thể trách chú ấy được, tại vì tôi toàn mặc đồ con trai, để tóc con trai, lại vừa đen vừa xấu. Đối diện nhà tôi có một căn nhà khá là to và khang trang. Trong nhà đấy có hai anh em một trai một gái. Tôi cũng chẳng biết tên thật của họ là gì, chỉ nghe mọi người gọi là Tí với Tũn. Anh Tí bằng tuổi tôi, còn Tũn thì nhỏ hơn tôi bốn tuổi. Sở dĩ tôi gọi anh Tí là anh trong khi anh ấy bằng tuổi tôi là vì có một hôm, tôi đang cùng anh ấy ngồi xem phim, đột nhiên anh Tí quay sang nói với tôi rằng "Từ giờ mày phải gọi anh là anh." Miệng đang nhồm nhoàm nhai bim bim, nghe anh Tí nói thế tôi vô cùng ngạc nhiên, quay sang tròn mắt nhìn anh ấy. Hình như có gì đó sai sai? "Cô giáo nói bạn học bằng lớp thì gọi bạn hoặc tên thôi." Nghe tôi nói xong, anh Tí ngoắc tay ra hiệu cho tôi đi lại gần bảo "Mày đi lại đây!" sau đó đứng thẳng dậy cạnh bên tôi, đưa tay so đầu tôi ngang qua người anh ấy. "Thấy gì chưa? Anh cao hơn mày cả một cái đầu. Mày lùn hơn anh nên nhỏ hơn. Người cao đương nhiên lúc nào cũng là người lớn hơn, mày phải gọi bằng anh." Tôi khẽ lúc lắc cái đầu suy nghĩ, thấy anh ấy nói vậy có vẻ cũng đúng nên tin luôn. Tôi đi học bằng phương tiện xe hai cẳng. Bình thường tôi hay đi một mình, và hôm nay cũng bình thường như bao ngày bình thường khác, tôi lại đi về một mình. Vừa về đến ngõ nhà ông Trường trong xóm thì gặp một con chó rõ to, nó cứ gầm gừ, nhỏ dãi nhìn tôi thèm thuồng làm tôi sợ chết đứng một chỗ không dám nhúc nhích, nhắm tịt mắt chờ chết. Không phải tôi sợ đâu nhá, tại vì con chó đó nó to hơn tôi thôi chứ nó mà nhỏ hơn tôi là nó xác định với tôi rồi. Lúc sau chỉ nghe ẳng một cái, kèm theo một giọng nói vang lên "Cái con Ba Gang này, có con chó cũng sợ. Đi về!" Ba Gang là biệt danh anh Tí đặt cho tôi. Tại anh ấy bảo đưa tay lên đo người tôi vừa được ba gang. Lúc đó tôi vô cùng ngưỡng mộ anh ấy luôn. Khoảnh khắc trông thấy anh ấy, tim tôi đã bị lệch đi mấy nhịp, cũng may là chưa ngừng thở nếu không đã lăn ra đó mà chết rồi. Anh Tí đẹp trai lắm, đẹp chết người luôn. Tôi cứ đứng ngẩn tò te ra đó, tròn mắt mà chăm chú nhìn ngắm anh ấy. Tới khi bị anh ấy bước đến cốc cho một phát vào trán mới giật mình, nhăn nhó vì đau. Anh Tí xoay người đi trước, tôi lẽo đẽo theo sau về đến tận nhà. Lúc định đi vào thì đột nhiên anh ấy gọi lại bảo "Từ mai đi học mày chờ anh đi, lúc về chờ anh về." Tôi hơi ngạc nhiên, lúc trước tôi xin đi chung với anh ấy thì anh ấy không cho, bảo đi chung với tôi bị mất màu. Tôi còn nhỏ nên cũng chẳng hiểu mất màu là cái gì. Anh ấy không chịu tôi cũng chẳng thèm xin nữa. Thế là ngày nào tôi cũng đi học một mình. Đôi khi tôi thấy anh ấy đi ngay đằng sau cách một đoạn khá xa. Những lúc ấy tôi rất muốn đi chậm lại để chờ, nhưng sợ anh ấy bị mất màu nên thôi. Vậy mà hôm nay lại kêu từ giờ chờ anh ấy đi chung, anh ấy không sợ bị mất màu nữa sao? "Sao lại phải chờ anh ạ? Thôi, em sợ anh bị mất màu." Anh ấy nhìn tôi khinh khỉnh đáp lại "Tại mày xấu quá, con chó nó tưởng mày giống củ khoai nên sẽ nuốt mày vào bụng đấy. Đi với anh nó thấy anh đẹp trai nó sợ nên sẽ tự động bỏ chạy thôi." Trông cái bộ mặt của anh ấy cứ vênh váo lên như thế thực sự rất đáng ghét. Nhưng biết sao giờ, tôi lại sợ con chó nhà ông Trường hơn nên gật đầu cái rụp. Vậy là ngày nào tôi và anh Tí cũng đi học chung với nhau. Mà có cái anh Tí thuộc thể loại mà bọn con gái bây giờ hay gọi là "soái ca lạnh lùng" ấy, cho nên anh ấy vô cùng kiệm lời. Có khi suốt quãng đường đi đi về về cũng chẳng ho he nửa lời. Chẳng biết ai thích thú cái bộ mặt đưa đám ấy chứ riêng tôi, tôi không ưa chút nào. Nhìn chỉ muốn đấm một phát cho xịt máu. Trong xóm tôi có một cái chị lớn tuổi rồi. Nghe mọi người bảo chị ấy bị bệnh Đao hay Tớc Nơ gì đấy nên trông sợ lắm. Mỗi lần đi ngang chỗ chị đấy hay đứng để về là tôi sợ thót tim. Vậy mà anh Tí không sợ chút nào, còn rủ tôi chọc phá chị ấy nữa. Con chuột nhắt như tôi thì làm gì có lá gan mà đi chọc, nhìn thôi đã muốn tè ra quần. Tôi liền lắc đầu từ chối. Nhưng mà anh Tí, anh ấy dám lôi con chó ra để uy hiếp tôi, nói tôi mà không đồng ý thì sau này sẽ bỏ mặc tôi cho con chó đấy nuốt luôn. Tôi biết tôi xấu, và tôi sợ con chó nó tưởng tôi là củ khoai nên sẽ nuốt tôi vào bụng mất. Vậy là tôi bất đắc dĩ phải gật đầu. Buổi tan học hôm sau đó, anh ấy đứng chờ tôi ngay cửa lớp. Tôi vừa lú đầu ra là bị anh ấy tóm đi luôn. "Anh ơi, hay thôi đi em sợ lắm!" "Đúng là cái đồ chết nhát!" "Nhưng em... " "Không nhưng nhị gì hết. Mày không đi, lát anh ném mày cho con đấy bắt đi luôn." Mặt tôi méo xệch, đứng sau lưng anh Tí mà tay chân run lẩy bẩy. Anh ấy quay ngoắt sang nhìn tôi khinh thường "Mày sợ cái gì? Có anh ở đây còn sợ. Cứ đi theo anh." Quả thật là lời nói của anh lúc đấy vô cùng có trọng lượng. Tôi mặc dù sợ thật nhưng đi thì vẫn đi. Kẻ địch đã xuất hiện ngay trước mắt. Không phải tôi có ý chê bai mấy người bị bệnh ấy đâu, nhưng thực sự là trông họ tởm lắm. Răng chị đấy đen sì, hô ra ngoài cả một khúc dài, còn ghê hơn cả Tô răng hô trong phim Hoàng Phi Hồng luôn. Ai xem phim này rồi sẽ biết độ hô răng của anh ấy. Miệng chị ấy thì ôi thôi, nước dãi nó cứ lũ lượt tuôn xuống trông buồn nôn luôn. Móng tay chị ấy dài ngoằng, đen thùi lùi như mấy bà yêu tinh trong phim ấy. Trên người thì lấm lấm lem lem nhìn sợ chết được. Vừa mới nhìn thấy, tôi liền chôn chân tại chỗ, mặt mày biến sắc luôn. Anh Tí cầm trên tay mấy cái vỏ kẹo, sau đó nhặt đá dưới chân nhét vào rồi gói lại. Anh ấy dẫn tôi đi lướt qua chị kia rồi kêu tôi đứng yên đấy. Sau đó anh ấy quay lại, đưa mấy cục kẹo giả cho chị đấy. Tay chị đấy vừa cầm kẹo lên đã nghe anh Tí hô to "Chạy mau!" Tôi nghe thấy tiếng hô vội xoay người chạy bạt mạng. Chị kia hình như biết mình bị lừa nên giơ hai bộ móng vuốt dài ngoằng ra chạy đuổi theo hai người chúng tôi, vừa chạy vừa rên rỉ cái gì đấy nghe mà rợn cả tóc gáy. Tôi chạy trước, vậy mà sau đó anh Tí lại vụt lên chạy qua mặt tôi. Được một đoạn, tôi mệt quá mới đứng lại thở hồng hộc. Trời thì nắng gắt, mồ hôi mồ kê cứ thế tuôn ra như mưa, cổ họng khô đắng. Xoay người lại phía sau, tôi thấy cái chị kia đã chạy tới ngay sau lưng. Tôi vừa mệt vừa sợ, mặt méo xệch, mắt đỏ hoe bắt đầu rỉ nước. "Còn đứng đó làm gì? Chạy mau đi con Ba Gang kia!" Anh Tí ở đằng trước hét lên gọi tôi. Nhưng tôi mệt quá rồi, chân nhấc không nổi nữa. Mà cái chị răng hô đen sì kia sắp chạy tới chỗ tôi, vậy là tôi bắt đầu mếu máo khóc "Anh ơi cứu em với. Huhu!" Tôi vừa khóc vừa nhìn anh Tí như cầu cứu. Thấy thế, anh ấy liền quay lại, túm cổ tay tôi lôi đi. Tôi bị anh Tí lôi đi, nước mắt giàn dụa, lem nhem hết cả khuôn mặt. Về tới cửa nhà, tôi vẫn còn cảm thấy sợ hãi, lại khóc to hơn. Anh Tí thấy tôi như thế hình như cũng thấy tội tội mới dỗ, đưa tay quẹt nước mắt cho tôi, còn kéo mấy cọng tóc đang bết dính trên mặt của tôi sang một bên, quẹt luôn mấy giọt mồ hôi nhễ nhại trên trán tôi. Anh ấy chép miệng nhìn tôi nói "Thôi mày nín đi. Đã xấu rồi mà còn khóc lóc trông phát ớn. Nhìn chả khác gì con mụ lúc nãy." Tôi nghe thấy vậy thì càng khóc to hơn. Anh Tí chỉ biết lắc đầu nhìn tôi, sau đó chạy vào nhà. Lát sau đi ra, tôi thấy tay anh ấy cầm một nắm kẹo dẻo. Bóc ra một cục, anh ấy nhét luôn vào miệng tôi. Bị cục kẹo chặn trong miệng, tôi ngưng khóc, bặm môi ngậm cục kẹo một cách ngon lành. "Cho mày hết đấy, đúng là cái đồ hăm ăn. Thôi đi về rửa mặt đi, trông phát ớn lên được." Bị anh Tí chê, mặt tôi lại méo xệch. Cầm mấy cục kẹo trên tay, tôi lủi thủi xoay người bước vào nhà. Mời các bạn đón đọc Mày Không Đi Anh Vác Mày Đi của tác giả Vân Jibi.
"Buông nó ra!" Giọng nói tức giận gào lên phía sau. Tôi biết, là giọng của anh Tí, đúng là anh ấy rồi."Anh ơi, cứu em với!" Tôi gào lên, quay sang nhìn anh Tí mắt ngấn nước, cả người ngọ nguậy điên cuồng."Đồ khốn, chết đi!" Anh Tuấn bị anh Tí nắm lấy lưng áo kéo mạnh ra sau, chao đảo ngã nhào xuống đất. Cơ thể tôi vì đang vùng vẫy muốn thoát ra khỏi sự kìm kẹp, bị buông ra bất ngờ nên cũng ngã nhào sang phía đối diện. Anh Tí điên cuồng lao tới đánh anh Tuấn. Tôi sợ quá, lồm cồm bò dậy chạy tới can ngăn. Tôi kéo anh Tí lại, ôm chặt anh ấy gào lên mà khóc. Tôi sợ anh ấy không tự chủ được mà giết luôn anh Tuấn mất."Dừng lại đi anh ơi. Mau dừng tay lại đi." Tôi vừa la vừa khóc, nhưng anh ấy không nghe, cứ nhắm thẳng mặt anh Tuấn mà đấm tới tấp. Tôi thấy mặt anh ta bị mấy vết bầm, máu nơi khoé miệng rỉ ra thì phát hoảng, vội túm lấy cánh tay anh Tí giật mạnh một phát tách ra khỏi người anh Tuấn, anh ta thấy vậy liền bỏ chạy khỏi đó. Anh Tí dướn người chạy theo nhưng tôi ôm sau lưng anh ấy bám lấy cứng ngắc"Đừng đuổi theo nữa, đừng đánh nữa, em xin anh đấy!" Tôi gào lên, xong tuột người xuống ôm chân anh Tí bám chặt lấy."Con ngu, anh đã dặn mày thế nào hả? Sáng mắt ra chưa?""Em xin lỗi, xin lỗi. Là em sai, em sai. Em xin lỗi! Em xin anh, đừng đánh nữa. Hu hu hu." Tôi cứ vừa khóc vừa gào lên thảm thiết, cổ họng dường như muốn nứt luôn ra. Sau đó, cảm giác cả người bị nhấc bổng lên. Tôi vốn đang mệt vì lúc sáng bị ngất, lại khóc lóc kêu la nãy giờ nên tôi không còn chút sức lực nào, cứ mặc cho anh Tí bế lại xe quăng lên đấy rồi đèo về nhà anh người bị ném xuống giường trong phòng anh Tí. Xong, anh ấy tức giận, đóng sầm cửa bỏ ra ngoài. Tôi nên làm gì đây? Xin lỗi? Liệu anh ấy có chịu bỏ qua cho tôi hay không?Tôi thò chân xuống, khẽ mở cửa bước ra ngoài. Anh Tí đang đứng ngoài ban công, cả người tựa vào thành lan can. Trông anh ấy vẫn rất tức giận. Tôi hơi sợ, nhưng chân vẫn run run khẽ bước lại gần."Cút. Đừng có đứng đấy ngứa mắt." Anh Tí không thèm quay lại nhìn tôi mà quát. Tự nhiên tôi thấy tủi thân, nước mắt lại rỉ ra. Tôi muốn xin lỗi, nhưng sao khó mở miệng quá."Vậy em...em về đây." Tôi lùi ra sau vài bước, thút thít định đi vào thì bỗng nhiên tay bị túm lấy, cả người xoay lại. Sau đó bị anh Tí đẩy lùi một bước ép chặt vào tường. Anh Tí nhìn chằm chằm vào mắt tôi, trông anh ấy lúc này vô cùng đáng sợ. Tôi chẳng biết phải phản ứng như thế nào, cả người cứ đứng đơ ra như bức tượng. Đột nhiên, anh Tí cúi sát xuống, áp đôi môi anh ấy lên môi tôi rồi lập tức rời đi, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt ấy vừa hôn tôi sao? Nụ hôn đầu đời của chỉ biết tròn mắt nhìn chằm chằm vào người anh ấy. Chân tôi run run, tim cũng đập thình thịch. Nụ hôn rất nhẹ, dường như chỉ là lướt qua môi tôi thôi, nhưng tại sao tôi thấy hoảng loạn đến thế này?Tôi xoay người định chạy vào bên trong phòng anh ấy, nhưng bị ôm chầm lấy từ phía sau. Tôi cảm giác được tim anh ấy đang đập rất nhanh. Bởi vì tôi nhỏ con nên bây giờ đang bị anh ấy ôm trọn vào lòng. Tôi không biết làm thế nào, tay chân bây giờ cứ nhũn ra, không còn chút sức lực. Chỉ nghe bên tai thều thào mấy chữ "Xin lỗi, nhưng...đừng đi!"Tôi hơi ngây ra một lúc, cứ để mặc anh ấy ôm gọn trong lòng. Hơi thở của anh phả vào gáy tôi khiến cả người tôi như tê dại đi. Tôi không biết làm gì nữa, cứ đứng chôn chân tại chỗ nín thở. Một lát, anh ấy nhấc bổng người tôi lên bế vào phòng quăng xuống giường của anh ấy. Sau đó cũng nhào lên, đè tôi nằm xuống dưới người, nhìn tôi chằm chằm. Tay chân tôi khẽ run run, khóe môi hơi giật giật, hơi thở cũng bắt đầu gấp gáp hơn. Anh ấy định làm gì thế?Một lần nữa, anh ấy lại cúi xuống áp môi lên môi tôi, ngậm luôn mấy chữ tôi chưa kịp nói ra. Lần này không chỉ đơn giản là cái hôn nhẹ nhàng nữa, anh ấy cắn nhẹ vào cánh môi tôi. Tôi đau quá mới giật mình tỉnh người ra, môi tôi là miếng bò khô hay sao mà anh ấy cắn như thế?"Anh làm gì thế, buông em ra. Đồ biến thái, dê xồm...anh buông em ra." Tôi co người đạp anh ấy ra khỏi người mình, mặt nóng bừng như vừa chui ra từ lò lửa, xoay người ra phía ngoài thở Tí ôm lấy tôi kéo sát vào người. Chẳng biết tại sao tự nhiên tôi lại khóc. Anh ấy kéo người tôi xoay lại đối diện, đưa tay quẹt nước mắt cho tôi thì thào "Đừng khóc, anh xin lỗi."Tôi nghe xong câu đó càng khóc nhiều hơn. Anh ấy cuống lên không biết làm gì, cứ đưa tay quẹt nước mắt cho tôi "Anh xin lỗi, đừng có khóc nữa mà!"Tôi thút thít, ngước khuôn mặt mếu máo lên nhìn anh Tí. Anh ấy cũng nhìn chăm chăm vào mắt tôi, đột nhiên hỏi "Mày thích anh rồi có phải không?""..." Tôi nghe xong câu đó tự nhiên nín khóc, ngẩng đầu nhìn anh ấy không chớp mắt."Mày có thích anh không? Nói.""Ơ...em thích! Tôi bị anh ấy quát, giật bắn người. Theo phản xạ trả lời luôn không do dự. Nói xong mới cảm thấy xấu hổ liền cúi mặt xuống."Ờ, anh...cũng thích mày!""... Tôi đơ người mất mấy giây. Anh ấy vừa nói gì thế? Anh ấy nói thích tôi. Có thật không? Ai nói cho tôi biết, đây chỉ là mơ hay là sự thật? Như để xác minh lại, tôi đánh liều ngẩng đầu lên hỏi "Anh...anh mới nói gì thế?"Anh Tí hình như đỏ mặt, không nhìn tôi nữa mà đưa mắt sang chỗ khác "Anh bảo anh cũng thích mày. Tai bị điếc hay sao hỏi lắm vậy?"Lần này thì tôi nghe rõ mồn một câu nói của anh ấy. Đúng là anh ấy nói anh ấy thích tôi. Tôi thấy vui mừng, hạnh phúc, còn bao nhiêu cảm xúc hỗn tạp cứ lần lượt kéo đến. Từng tế bào trong cơ thể tôi như được tiếp thêm sức mạnh, bắt đầu nhảy múa loạn xạ lên. Tim tôi cũng vậy, chỉ muốn nhảy luôn ra ngoài để thể hiện cảm xúc mà tôi không biết diễn tả như thế nào. Nhưng tôi ráng kiềm chế, nhỡ đâu tim nhảy ra ngoài thật thì tôi chả về với tổ tiên luôn. Tôi kiềm chế được, nhưng hận không thể bật người đứng dậy mà nhảy múa hú hét điên cuồng, gào lên cho cả thế giới biết rằng anh ấy cũng thích tôi. Hú hú hú, cảm giác tuyệt vời ông mặt trời."Này, mày đừng có ôm anh chặt như vậy, anh không thở được." Anh ấy cúi xuống nhìn tôi. Tôi đang hưng phấn, tự nhiên bị tụt cảm xúc. Thế là mặt ỉu xìu, rúc rúc vào người anh ấy ôm chặt hơn."Thế không định về nhà à? Hay muốn ngủ ở đây với anh luôn?"Tôi đỏ mặt, vội buông tay xoay người quay ra ngoài. Cái lão đáng ghét này, lại chọc tôi rồi. Đột nhiên anh ấy phá cười lên làm tôi thấy có chút cáu, xoay lại gắt lên "Anh cười cái gì?" Tôi nhăn nhó, co chân đạp anh ấy một phát rồi tụt xuống giường định bỏ về. Nhưng anh ấy nhanh hơn, phi luôn xuống túm cổ tôi lại "Để anh đưa về!"Biết nói gì đây, tôi đang cảm thấy hạnh với anh ấy lại trở về như trước. Nói chung là anh ấy vẫn đối xử với tôi y như cũ. Có điều bây giờ tôi biết anh ấy thương tôi rồi nên cũng không thấy ấm ức lắm."Uầy, sếp với Minh Dương làm lành hồi nào thế?" Bọn thằng Sún ngồi trước mặt tôi nhìn tôi nghi ngờ. Trách sao được, từ hôm ấy đến giờ tôi suốt ngày ngồi cười ngây ra như con dở. Tôi hạnh phúc quá mà."Sếp ơi~" Tôi liếc qua bên cạnh, thằng Bống đang đi tới chỗ tôi. Tôi liền quay lại trừng mắt với bọn thằng Sún "Chúng mày cút về chỗ hết đi." Thực ra tôi đuổi bọn nó đi để nói chuyện riêng với thằng Bống ý Bống ngồi xuống đối diện nhìn tôi dò xét, mãi một lúc mới lên tiếng "Sếp với thằng Dương làm lành rồi hỡ~""Ừ!" Tôi trả lời nó mà miệng tủm tỉm cười."Vậy hai người...?"Tôi không nói gì, toe miệng cười rồi giơ tay làm biểu tượng OK. Thằng Bống lập tức hiểu ra, trợn mắt nhìn tôi, sau đó đứng dậy la hét om sòm làm tôi giật mình. Tôi với cuốn sách trên bàn tạt cho nó một cái vào mặt nó mới chịu im. Cái thằng điên này phải dùng bạo lực nó mới học, anh Tí chở tôi về nhà anh ấy, nấu cơm cho tôi ăn. Nói chung thì vẫn như mọi ngày, vẫn là cái kiểu hù dọa đánh đập ý, nhưng tôi lại thấy hạnh phúc mới chết chứ. Đầu óc tôi đúng là có vấn đề thật rồi."Này!"Tôi đang cặm cụi làm bài tập, anh Tí chợt gọi tôi làm tôi giật mình ngóc đầu lên "Hả?"Chụt..."..."Mặt tôi đỏ như hai quả cà chua. Hu hu, ấy mới hôn lén tôi. Hôn xong còn cười nham nhở xong lại cúi xuống học tiếp như chưa có chuyện gì xảy ra vậy. Anh ấy đúng là đồ lưu lát sau, đang ngồi học bài, tự dưng anh ấy đứng dậy bảo mệt muốn về phòng ngủ. Tôi lại thấy nghi nghi, rõ là nhìn khỏe như trâu vậy mà kêu mệt. Trước khi đi còn kêu tôi xếp đồ mang vào phòng hộ anh ấy. Đúng là cái đồ lười biếng. Tôi cắn môi, lườm một cái xong lại cúi xuống làm cho nốt đống bài tập. Xong xuôi, tôi đi ra sau nhà lấy quần áo xếp gọn lại, ôm đống quần áo của anh Tí vào phòng anh ấy. Vừa mở cửa ra, đập vào mắt tôi là cảnh xuân mát lão đáng chết này, sao cứ thích cởi trần ra mà ngủ như thế nhỉ. Hu hu, muốn giết chết tôi sao?Tôi nuốt nước bọt, nhón chân đi lại mở tủ cất quần áo vào cho anh ấy xong xoay người định đi ra. Nhưng mà chết tiệt, cái bản tính háo sắc nó lại trỗi dậy khiến tôi không kìm lòng được mà mon men lại gần giường anh Tí, khum người đứng ngắm anh ấy ngủ. Đâu phải anh ấy là trai đẹp duy nhất trên đời, tại sao tôi lại mê mẩn anh ấy đến vậy nhỉ?Bỗng cả người bị túm lấy lôi tuột lên giường khiến tôi hốt hoảng kêu lên một tiếng, còn cái gã biến thái kia thì ôm chặt lấy người tôi cười như tên thần kinh. Rõ ràng là lên kế hoạch để dụ tôi."Anh là đồ lưu manh!" Tôi gào lên, đạp anh ấy phát khiến anh ấy ngã sang một bên. Anh ấy lại lôi tôi ôm chặt vào lòng nhìn tôi, cái mặt cứ vênh lên một cách đáng ghét không thể đáng ghét hơn được nữa."Ai bảo mày háo sắc làm gì?""Anh...chết đi""Hờ, anh chết anh cũng lôi mày theo."" Anh..." Tôi chưa kịp nói gì, ai kia đã cúi xuống hôn tôi chùn chụt. Tôi đẩy mạnh anh ấy ra tức giận quát "Ai cho anh hôn em?""Anh thích thì anh hôn thôi!"
Trên đời này có nhiều điều thật lạ, lạ lắm...Rõ ràng sinh ra tôi với thân phận là một đứa con gái, chẳng hiểu sao lại toàn bị hiểu nhầm là con trai. Thậm chí, có lần một chú ở xa về vô nhà tôi chơi, chú ấy nhìn thấy tôi liền hỏi bố tôi rằng "Nhà anh đẻ được thằng cu này lúc nào thế?"Tôi năm nay đã học lớp hai rồi, cũng biết suy nghĩ chứ bộ, cho nên cũng cảm thấy hơi ức chế một chút. Nhưng cũng không thể trách chú ấy được, tại vì tôi toàn mặc đồ con trai, để tóc con trai, lại vừa đen vừa diện nhà tôi có một căn nhà khá là to và khang trang. Trong nhà đấy có hai anh em một trai một gái. Tôi cũng chẳng biết tên thật của họ là gì, chỉ nghe mọi người gọi là Tí với Tũn. Anh Tí bằng tuổi tôi, còn Tũn thì nhỏ hơn tôi bốn tuổi. Sở dĩ tôi gọi anh Tí là anh trong khi anh ấy bằng tuổi tôi là vì có một hôm, tôi đang cùng anh ấy ngồi xem phim, đột nhiên anh Tí quay sang nói với tôi rằng "Từ giờ mày phải gọi anh là anh."Miệng đang nhồm nhoàm nhai bim bim, nghe anh Tí nói thế tôi vô cùng ngạc nhiên, quay sang tròn mắt nhìn anh ấy. Hình như có gì đó sai sai?"Cô giáo nói bạn học bằng lớp thì gọi bạn hoặc tên thôi."Nghe tôi nói xong, anh Tí ngoắc tay ra hiệu cho tôi đi lại gần bảo "Mày đi lại đây!" sau đó đứng thẳng dậy cạnh bên tôi, đưa tay so đầu tôi ngang qua người anh ấy."Thấy gì chưa? Anh cao hơn mày cả một cái đầu. Mày lùn hơn anh nên nhỏ hơn. Người cao đương nhiên lúc nào cũng là người lớn hơn, mày phải gọi bằng anh."Tôi khẽ lúc lắc cái đầu suy nghĩ, thấy anh ấy nói vậy có vẻ cũng đúng nên tin đi học bằng phương tiện xe hai cẳng. Bình thường tôi hay đi một mình, và hôm nay cũng bình thường như bao ngày bình thường khác, tôi lại đi về một mình. Vừa về đến ngõ nhà ông Trường trong xóm thì gặp một con chó rõ to, nó cứ gầm gừ, nhỏ dãi nhìn tôi thèm thuồng làm tôi sợ chết đứng một chỗ không dám nhúc nhích, nhắm tịt mắt chờ chết. Không phải tôi sợ đâu nhá, tại vì con chó đó nó to hơn tôi thôi chứ nó mà nhỏ hơn tôi là nó xác định với tôi rồi. Lúc sau chỉ nghe ẳng một cái, kèm theo một giọng nói vang lên "Cái con Ba Gang này, có con chó cũng sợ. Đi về!"Ba Gang là biệt danh anh Tí đặt cho tôi. Tại anh ấy bảo đưa tay lên đo người tôi vừa được ba gang. Lúc đó tôi vô cùng ngưỡng mộ anh ấy luôn. Khoảnh khắc trông thấy anh ấy, tim tôi đã bị lệch đi mấy nhịp, cũng may là chưa ngừng thở nếu không đã lăn ra đó mà chết rồi. Anh Tí đẹp trai lắm, đẹp chết người luôn. Tôi cứ đứng ngẩn tò te ra đó, tròn mắt mà chăm chú nhìn ngắm anh ấy. Tới khi bị anh ấy bước đến cốc cho một phát vào trán mới giật mình, nhăn nhó vì Tí xoay người đi trước, tôi lẽo đẽo theo sau về đến tận nhà. Lúc định đi vào thì đột nhiên anh ấy gọi lại bảo "Từ mai đi học mày chờ anh đi, lúc về chờ anh về."Tôi hơi ngạc nhiên, lúc trước tôi xin đi chung với anh ấy thì anh ấy không cho, bảo đi chung với tôi bị mất màu. Tôi còn nhỏ nên cũng chẳng hiểu mất màu là cái gì. Anh ấy không chịu tôi cũng chẳng thèm xin nữa. Thế là ngày nào tôi cũng đi học một mình. Đôi khi tôi thấy anh ấy đi ngay đằng sau cách một đoạn khá xa. Những lúc ấy tôi rất muốn đi chậm lại để chờ, nhưng sợ anh ấy bị mất màu nên thôi. Vậy mà hôm nay lại kêu từ giờ chờ anh ấy đi chung, anh ấy không sợ bị mất màu nữa sao?"Sao lại phải chờ anh ạ? Thôi, em sợ anh bị mất màu."Anh ấy nhìn tôi khinh khỉnh đáp lại "Tại mày xấu quá, con chó nó tưởng mày giống củ khoai nên sẽ nuốt mày vào bụng đấy. Đi với anh nó thấy anh đẹp trai nó sợ nên sẽ tự động bỏ chạy thôi."Trông cái bộ mặt của anh ấy cứ vênh váo lên như thế thực sự rất đáng ghét. Nhưng biết sao giờ, tôi lại sợ con chó nhà ông Trường hơn nên gật đầu cái rụp. Vậy là ngày nào tôi và anh Tí cũng đi học chung với nhau. Mà có cái anh Tí thuộc thể loại mà bọn con gái bây giờ hay gọi là "soái ca lạnh lùng" ấy, cho nên anh ấy vô cùng kiệm lời. Có khi suốt quãng đường đi đi về về cũng chẳng ho he nửa lời. Chẳng biết ai thích thú cái bộ mặt đưa đám ấy chứ riêng tôi, tôi không ưa chút nào. Nhìn chỉ muốn đấm một phát cho xịt xóm tôi có một cái chị lớn tuổi rồi. Nghe mọi người bảo chị ấy bị bệnh Đao hay Tớc Nơ gì đấy nên trông sợ lắm. Mỗi lần đi ngang chỗ chị đấy hay đứng để về là tôi sợ thót tim. Vậy mà anh Tí không sợ chút nào, còn rủ tôi chọc phá chị ấy nữa. Con chuột nhắt như tôi thì làm gì có lá gan mà đi chọc, nhìn thôi đã muốn tè ra quần. Tôi liền lắc đầu từ chối. Nhưng mà anh Tí, anh ấy dám lôi con chó ra để uy hiếp tôi, nói tôi mà không đồng ý thì sau này sẽ bỏ mặc tôi cho con chó đấy nuốt luôn. Tôi biết tôi xấu, và tôi sợ con chó nó tưởng tôi là củ khoai nên sẽ nuốt tôi vào bụng mất. Vậy là tôi bất đắc dĩ phải gật đầu. Buổi tan học hôm sau đó, anh ấy đứng chờ tôi ngay cửa lớp. Tôi vừa lú đầu ra là bị anh ấy tóm đi luôn."Anh ơi, hay thôi đi em sợ lắm!""Đúng là cái đồ chết nhát!""Nhưng em... ""Không nhưng nhị gì hết. Mày không đi, lát anh ném mày cho con đấy bắt đi luôn."Mặt tôi méo xệch, đứng sau lưng anh Tí mà tay chân run lẩy bẩy. Anh ấy quay ngoắt sang nhìn tôi khinh thường "Mày sợ cái gì? Có anh ở đây còn sợ. Cứ đi theo anh."Quả thật là lời nói của anh lúc đấy vô cùng có trọng lượng. Tôi mặc dù sợ thật nhưng đi thì vẫn địch đã xuất hiện ngay trước mắt. Không phải tôi có ý chê bai mấy người bị bệnh ấy đâu, nhưng thực sự là trông họ tởm lắm. Răng chị đấy đen sì, hô ra ngoài cả một khúc dài, còn ghê hơn cả Tô răng hô trong phim Hoàng Phi Hồng luôn. Ai xem phim này rồi sẽ biết độ hô răng của anh ấy. Miệng chị ấy thì ôi thôi, nước dãi nó cứ lũ lượt tuôn xuống trông buồn nôn luôn. Móng tay chị ấy dài ngoằng, đen thùi lùi như mấy bà yêu tinh trong phim ấy. Trên người thì lấm lấm lem lem nhìn sợ chết được. Vừa mới nhìn thấy, tôi liền chôn chân tại chỗ, mặt mày biến sắc Tí cầm trên tay mấy cái vỏ kẹo, sau đó nhặt đá dưới chân nhét vào rồi gói lại. Anh ấy dẫn tôi đi lướt qua chị kia rồi kêu tôi đứng yên đấy. Sau đó anh ấy quay lại, đưa mấy cục kẹo giả cho chị đấy. Tay chị đấy vừa cầm kẹo lên đã nghe anh Tí hô to "Chạy mau!"Tôi nghe thấy tiếng hô vội xoay người chạy bạt mạng. Chị kia hình như biết mình bị lừa nên giơ hai bộ móng vuốt dài ngoằng ra chạy đuổi theo hai người chúng tôi, vừa chạy vừa rên rỉ cái gì đấy nghe mà rợn cả tóc gáy. Tôi chạy trước, vậy mà sau đó anh Tí lại vụt lên chạy qua mặt tôi. Được một đoạn, tôi mệt quá mới đứng lại thở hồng hộc. Trời thì nắng gắt, mồ hôi mồ kê cứ thế tuôn ra như mưa, cổ họng khô đắng. Xoay người lại phía sau, tôi thấy cái chị kia đã chạy tới ngay sau lưng. Tôi vừa mệt vừa sợ, mặt méo xệch, mắt đỏ hoe bắt đầu rỉ nước."Còn đứng đó làm gì? Chạy mau đi con Ba Gang kia!"Anh Tí ở đằng trước hét lên gọi tôi. Nhưng tôi mệt quá rồi, chân nhấc không nổi nữa. Mà cái chị răng hô đen sì kia sắp chạy tới chỗ tôi, vậy là tôi bắt đầu mếu máo khóc "Anh ơi cứu em với. Huhu!"Tôi vừa khóc vừa nhìn anh Tí như cầu cứu. Thấy thế, anh ấy liền quay lại, túm cổ tay tôi lôi đi. Tôi bị anh Tí lôi đi, nước mắt giàn dụa, lem nhem hết cả khuôn mặt. Về tới cửa nhà, tôi vẫn còn cảm thấy sợ hãi, lại khóc to hơn. Anh Tí thấy tôi như thế hình như cũng thấy tội tội mới dỗ, đưa tay quẹt nước mắt cho tôi, còn kéo mấy cọng tóc đang bết dính trên mặt của tôi sang một bên, quẹt luôn mấy giọt mồ hôi nhễ nhại trên trán tôi. Anh ấy chép miệng nhìn tôi nói "Thôi mày nín đi. Đã xấu rồi mà còn khóc lóc trông phát ớn. Nhìn chả khác gì con mụ lúc nãy."Tôi nghe thấy vậy thì càng khóc to hơn. Anh Tí chỉ biết lắc đầu nhìn tôi, sau đó chạy vào nhà. Lát sau đi ra, tôi thấy tay anh ấy cầm một nắm kẹo dẻo. Bóc ra một cục, anh ấy nhét luôn vào miệng tôi. Bị cục kẹo chặn trong miệng, tôi ngưng khóc, bặm môi ngậm cục kẹo một cách ngon lành."Cho mày hết đấy, đúng là cái đồ hăm ăn. Thôi đi về rửa mặt đi, trông phát ớn lên được."Bị anh Tí chê, mặt tôi lại méo xệch. Cầm mấy cục kẹo trên tay, tôi lủi thủi xoay người bước vào nhà.
Thể loại Tình cảm, hài hướcMột câu chuyện tình yêu của một cặp thanh mai trúc mã. Liệu rằng sau tất cả họ có thể đến được với nhau? Mời các bạn đón đọc và theo dõi truyện nhé.
mày không đi anh vác mày đi